• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 12 : Một ngày bình thường

"Lý Đại Ca tài nghệ nấu ăn của anh, càng ngày càng được cải thiện a."

"bữa ăn này, làm ta nhớ về hồi đó còn ở Chu gia, được mẹ nấu cho vậy."

Lý Thu Nhiên vẫn đang ăn cũng không bận tâm gì cả.

Đã có một tuần , kể từ lúc họ sống ở Thanh Địa Sơn bên trong ngôi nhà tranh.

Lý Thu Nhiên đã giảm bớt cảnh giác với hai người , và hai người cũng vậy.

Lý Thu Nhiên còn nhận ra Trần A Bảo tu cái này Thiên Cương Quyết rất là có thiên phú.

Chỉ sau một tuần , cường độ nhục thân của Trần A Bảo , đã có thể sánh ngang với Võ Đồ Nhất trọng Võ Giả , cách Võ Đồ nhị trọng cũng không xa.

Còn về Chu Diệp Mặc thì chậm hơn rất nhiều, nhưng nhục thân của cả hắn cũng đã có thể so với một người trưởng thành về sức mạnh và sức bền.

Phải biết hắn chỉ mới 17 tuổi.

Lúc này Lý Thu Nhiên ăn xong nhìn sang Chu Diệp Mặc một cái , hừ lạnh nói " Hôm nay người rửa chén , múc nước từ dưới thôn lên cũng do ngươi một mình phụ trách."

Chu Diệp Mặc nghe vậy đầy mặt là nghi hoặc, nhưng vẫn im lặng cũng không nói gì thêm.

Nhưng mặt đầy mặt oan uổng, nhìn chằm chằm cái chén cơm trên tay.

Một bên Trần A Bảo thì giả mù giả điếc, cũng không muốn xen chân vào, làm Lý Thu Nhiên không vui.
— QUẢNG CÁO —


Thời Gian này Lý Thu Nhiên đã lĩnh ngộ được thêm một chút của Ẩn Khí Bí Pháp, có lần Trần A Bảo dù đứng bên cạnh hắn , vẫn bị hắn hù doạ cho đứng tim.

Chiến Gương thì không có gì thay đổi , chỉ là ban đêm Lý Thu Nhiên thường đem nó ra nhắm nhìn, chủ nhắm đống tiền vàng , bạc bên trong một chút thì lại cất vào.

Lý Thu Nhiên bây giờ cũng sắp nghèo Bạc còn lại 2 đồng, đồng xu thì 67 xu , dù như vậy vẫn có thể sống được qua một năm nhưng là đối với hộ gia đình bình thường.

Đối với hắn , phải nuôi hai con cái kia, đang luyện Thiên Cương Quyết , rất là tốn cơm nuôi ăn , sức ăn hơn ba bốn lần người bình thường.

Hắn tính toán , sau một tuần nữa đem hai tên này vứt ra ngoài , đi kiếm tiền.

Hắn cũng không sợ hai tên ôn này chạy , vì dù sao hai tên này đã bị mình ràng buộc lại, mối quan hệ người với người , dù sao mình cũng không tin hai tên này không ấy nấy khi ăn chực mình mà không chả tiền.

Nhất là Trần A Bảo kia , hắn dù là cái nhát gan sẵn sàng dập đầu khi gặp người mạnh hơn mình , nhưng cũng là cái có tình có nghĩa hạng người, quan trọng nhất là hắn rất đơn thuần, trong những ngày này ở chung Lý Thu Nhiên thấy ra được tên Trần A Bảo này đích thực là người đơn thuần chứ hắn không phải trang cho mình xem.

Nên Lý Thu Nhiên mới coi trọng Trần A Bảo hơn Chu Diệp Mặc, dù sao thời điểm này vẫn là nhìn người trung thành mà chọn , có tài hay không, không cần biết.

Với lại tên Chu Diệp Mặc đó cũng đã thấy sự khác thường, giữa việc mình đối xử với Trần A Bảo và đối xử với hắn có một sự rất nhỏ khác nhau, nên tên đó đang trang đơn thuần nhu thuận cho mình xem.

Bên ngoài ngôi nhà tranh , cách nhà không xa trên cây , đang treo lấy một cái bao bố nhìn khá giống, bao cát , một bên thì có các loại đá quấn quanh nó là mấy cái sợi dây thừng , nhìn cũng khá giống cục tạ , đây là chỗ luyện tập của hai tên Trần A Bảo và Chu Diệp mặc, được Lý Thu Nhiên tự thân sáng tạo một cái ở ngoài trời phòng tập gym, vừa giúp rèn luyện sức mạnh cơ bắp lại còn giúp đen da , giúp có làn da khoẻ mạnh.

Trần A Bảo ăn xong liền ra đây tập, còn Chu Diệp Mặc thì vừa khóc vừa rửa bát, mặt mày thì cau có.

Lý Thu Nhiên vẫn ở trong phòng nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận thật kĩ , khí ở xung quanh, lúc này hắn vẫn chuyển toàn bộ khí lưu thông, một cách tuần hoàn, đã ngưng tụ chân khí , nhưng ngưng tụ một hồi chân khí lại bay tứ tán , tan biết đi.
— QUẢNG CÁO —

Đối mặt với chân khí biến mất , Lý Thu Nhiên đã quen, dù ngưng tụ chân khí rất dễ nhưng muốn ổn định không cho nó tan mất thì là cả một vấn đề.

Và thế là hắn đã ngồi ở đây hàng canh giờ chỉ có lập đi lập lại việc ngưng tụ ra chân khí , rồi lại lập lại.

Hai người Trần A Bảo cùng Chu Diệp Mặc sớm đã vô nhà tranh, nhưng không thấy cơm tối đâu , thành buồn bã đi tự đi làm , và tất nhiên cả hai người đều là ăn cơm trong nước mắt vì nó quá dỡ.

Họ cũng quen việc Lý Thu Nhiên có hôm sẽ nấu có hôm sẽ không, dù gì người ta cũng không ở đợ nhà mình, mà là người lại a ,có cơm ăn một bữa đã tốt lắm rồi đòi hỏi gì nữa.

Chỉ một lát sau trời đã trở tối , Lý Thu Nhiên cũng đã dừng việc tu luyện Ẩn Khí Bí Pháp lại , cũng là chú ý đến ánh trăng , nhìn qua cửa sổ nhìn lên ánh trăng đang chiếu sáng , không tự giác được nhớ đến bài thơ "Ngắm Trăng" của Bác.

Nhìn một hồi Lý Thu Nhiên vẫn là lắc đầu, dù thời còn xách cặp đến trường hắn không học giỏi gì , suốt ngày ăn trứng ngỗng, còn bị bố mẹ la , khi hay bắt nạt bạn bè , nhưng các kỉ niệm đó thật khó quên, nó dường như đã in sâu trong đầu Lý Thu Nhiên.

Đang rơi vào trầm tư hắn, bỗng nhiên phát hiện một đạo thân ảnh đang đấm bao cát ở góc cây đằng xa.

Lý Thu Nhiên cảm nhận khí tức của đối phương, mới phát hiện người đang đấm bao cát là Chu Diệp Mặc.

Lúc này hắn vẫn đang miệt mài luyện tập , Lý Thu Nhiên cho rằng hắn đang tập luyện muốn vượt mặt cái kia Trần A Bảo.

Dù biết là vậy , nhưng Lý Thu Nhiên vẫn không yên tâm lắm, thế là cứ từ xa cảm nhận khí tức của Chu Diệp Mặc.

Sau 1 tiếng đồng hồ lúc này của đã nửa đêm khuya, Chu Diệp Mặc mới bỏ xuống đôi tay đầy máu của mình , từ từ đi vô nhà bên trong.

Lý Thu Nhiên vẫn là cảm khái , dù là ai đi nữa khi thấy người mình xem thường vượt lên mình, trong tâm sẽ chôn xuống, nổi không cam lòng.

Ở đây Chu Diệp Mặc cũng thế , hắn dù là người khôn lanh, luôn cho mình cao hơn Trần A Bảo một đầu , nhưng mấy hôm nay tỷ thí cứ bị Trần A Bảo dễ dàng đánh bại , nên mới cần lớn hơn sức mạnh , cảm thấy không cam tâm.
— QUẢNG CÁO —


Suy nghĩ qua đi , Lý Thu Nhiên cũng không lại quan tâm cái này Chu Diệp Mặc, có trách cũng trách hắn có tâm đa nghi , lúc người ta thật lòng tốt cho ngươi, ngươi lại quá , khôn lanh, nảy sinh lòng nghi ngờ , đến lúc hối hận thì đã quá muộn ai lại còn chờ đợi ngươi nữa? , Sớm đã vượt qua ngươi từ lâu rồi.

Sáng sớm dưới thôn truyền lên tiếng gà gáy , Trần A Bảo cùng Chu Diệp Mặc mở mắt bật dậy sửa soạn quần áo lúc này mới mở cửa phòng hai người cũng lịch sự gật đầu với nhau một cái.

Lý Thu Nhiên sớm đã dậy ,hắn vẫn miệt mài luyện tập Ẩn Khí Bí Pháp, Trần A Bảo cùng Chu Diệp Mặc đều biết thối quen không ra khỏi phòng của ngươi , đành tự chuẩn bị một tí đồ có thể ăn được, ăn một chút , liền đi ra khỏi nhà tranh , đi luyện tập.

Buổi trưa Lý Thu Nhiên cũng đã ra khỏi phòng, hắn nhìn qua một vòng , mới như bình thường bắt đầu tập thể dục giản gân cốt.

Xong liền đi vào phòng bếp , căn này bếp lúc trước là một cái phòng kho, về sau mới được sửa làm phòng bếp , nên nhìn qua đồ làm bếp có vẻ đơn sơ , vì hắn mua rẻ của người trong thôn nên nhìn nó có vẻ hơi cũ với có vết rỉ sét nữa.

Lý Thu Nhiên vẫn như thường ngày là vò gạo nấu cơm , vì không có nồi cơm điện, nên hắn đành dùng củi và dùng một chiếc nồi, để nấu cơm.

Đồ ăn thì tùy tâm trạng , hôm nay hắn cảm thấy không vui, nên sẽ nấu râu xào , xào với nước , râu luộc, với trứng hấp một quả duy nhất, cho tí dấm vô chén để làm nước chấm , thế thôi cho đỡ tốn tiền.

Lý Thu Nhiên dọn đồ lên ăn lên bàn, ở phòng khách , hắn như ngày thường ăn trước, lúc sao mới thấy Trần A Bảo cùng Chu Diệp Mặc, thân đầy mồ hôi đi đến phòng khách , thấy Lý Thu Nhiên đang ăn , cũng vui vẻ ngồi xuống ăn , họ cũng không dám phàn nàn gì về đồ ăn.

Và thế là một ngày bình thường trôi qua.

Cách Chương.


liên quan Spice Up Your Love Life