Nguyệt Quận Vương Thành.
Vương Cung, một chỗ biệt phủ nào đó.
Bên ngoài từng tốp binh lính qua lại tuần tra, Vương Cung mở ra lệnh giới nghiêm, bất kỳ người nào ra vào địa điểm nào trong Vương Cung đều sẽ được rà soát chặt chẽ.
Một tháng trước Vương Cung ra một chuyện đại sự, đại vương tử bị người ám sát tại biệt phủ của hắn, Mạc Vương sau khi biết chuyện liền nộ khí xung thiên yêu cầu gia cường binh lính tuần tra, đại lượng người bị điều tra làm rõ.
Không ít người cho dù chỉ có một chút nghi vấn cũng bị giam vào ngục tối chờ ngày xét xử.
Trong thời điểm vị trí thái tử còn chưa định ra, những người có hiềm nghi đứng sau chuyện này tất nhiên là các vị vương tử khác, mặc dù vậy nhưng không có chứng cứ chứng minh, lại thêm thân phận của bọn hắn nên toàn bộ chỉ bị giam lỏng trong biệt phủ.
Những vị vương tử khác ngoại trừ ngũ vương tử đều mừng thầm trong lòng, bọn hắn nhìn như thân huynh đệ nhưng thực chất cũng không ưa gì nhau, bớt được một kẻ cạnh tranh thì thực sự là chuyện tốt, có người còn âm thầm uống rượu ăn mừng.
Đại vương tử sau lưng thế nhưng là Trịnh gia, hắn cho dù không quá xuất sắc nhưng cũng được xem là một đối thủ mạnh mẽ, chín vị vương tử có khả năng trở thành thái tử, hiện tại chỉ còn tám.
Trước mắt chỗ biệt phủ này thuộc về nhị vương tử, nhị vương tử mẫu thân chỉ là quý phi trong cung nhưng dù vậy thì lực ảnh hưởng của nàng cũng không kém, một nửa dòng máu của nhị vương tử là thuộc về Dương gia, cũng là Đại Mạc Bát đại gia tộc một trong.
Dương gia lập tộc tại Nguyệt Quận đã có hơn hai trăm năm, tính toán còn cổ lão hơn so với Đại Mạc, trong tộc cao thủ tương đối nhiều, tông sư cao thủ số lượng đi đến sáu vị, còn nhiều hơn cả Trịnh gia, chỉ là vận khí có chút kém, còn chưa có sinh ra Thiên Nhân cường giả.
Đại Mạc tứ đại thống lĩnh chi nhất, Dương Chấn, cũng xuất thân Dương gia, mấy chục năm đóng giữ biên giới, danh tiếng vô cùng to lớn.
Biệt phủ hậu hoa viên bên trong, chính giữa là một cái đình lớn, xung quanh quang cảnh là một mảnh hồ nước nhỏ cùng vô số linh hoa linh thảo các loại, linh khí có chút nồng đậm.
Đình bên trong đặt một bộ bàn ghế được chạm trổ tinh xảo, vật liệu dường như là một loại linh ngọc, xung quanh ẩn hiện lục quang mờ nhạt.
Một vị nam tử dáng vẻ cao ráo, thân mặc một bộ trường bào, sắc mặt nghiêm nghị.
Hắn chính là nhị vương tử, tên gọi Mạc Thiên Tiêu, hắn năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, sớm cũng đã thèm muốn vương vị rốt cuộc mới đợi được đến thời điểm này, trong lòng hắn đã khát khao khó nhịn, đại vương tử chuyện mặc dù không phải hắn làm nhưng cũng khiến hắn vô cùng cao hứng.
Có điều hiện tại còn một chuyện khiến hắn bận tâm hơn.
“Ngươi nói là sự thật ?”. Mạc Thiên Tiêu hướng mắt lên trên, hỏi.
Đối diện hắn là một vị trung niên nam tử, biểu lộ cung kích, vẻ mặt tươi cười, lời nói mang theo vẻ đảm bảo.
“Vương tử yên tâm, ta đã tra khảo tên kia vô cùng kỹ càng, lại phái Thiên Tiêu Vệ đi điều tra mấy ngày mới dám chắc chắn”.
Thiên Tiêu Vệ là một chi đội ngũ do nhị vương tử tự mình bồi dưỡng, phỏng theo Vương Cung Ám vệ mà huấn luyện, Thiên Tiêu Vệ phân làm hai bộ phận, một ở ngoài sáng một ở trong tối, đảm nhận các nhiệm vụ bảo hộ cho nhị vương tử hay thu thập các loại thông tin tình báo.
Thiên Tiêu Vệ xưa nay làm việc đều khiến cho Mạc Thiên Tiêu hài lòng, vì thế hắn nghe thấy nam tử kia nói như vậy cũng có phần nào tin tưởng.
“Vương tử, việc lớn như vậy, nếu báo cho vương thượng, tất nhiên là đại công lao, chức vị thái tử sẽ càng nắm chắc”. Nam tử kia tiếp tục nói, ánh mắt trông chờ nhìn về phía Mạc Thiên Tiêu.
Mạc Thiên Tiêu suy tính chốc lát mới lắc đầu nói.
“Không được, một cái tin tức mà thôi, căn bản không thể tính là đại công, hiện vật lúc nào cũng là thứ đáng tin nhất hiểu không ?”.
“Là hạ thần hồ đồ”. Nam tử vội vàng tỏ ra hối lỗi.
“Sắp xếp Thiên Tiêu Vệ, nửa tháng sau khởi hành đi Phong Quận”. Mạc Thiên Tiêu ra lệnh nói.
Nam tử trung niên tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vội vàng thối lui về phía sau, một lúc sau liền rời khỏi hậu hoa viên.
Mạc Thiên Tiêu nâng nhẹ chén trà trong tay, trong đầu không ngừng suy tính, một lúc lại cười nhẹ.
“Đã có người khơi mào, vậy ta liền thêm một chút mùi vị cho cuộc chơi này”.
………………….
Hoa Sơn Trúc Lâm, Huyền Thương Môn tổng đàn.
Ngoại môn đệ tử khu vực.
Lâm Vũ Thần cùng một đám ngoại môn đệ tử tụ tập trong một toà tửu lâu, cùng uống rượu cùng đàm luận chuyện thiên hạ.
Lại một năm trôi qua, Lâm Vũ Thần cũng đã sắp hai mươi ba tuổi, hắn tu vi trải qua một năm tu luyện đã đạt đến Luyện Hồn tam trọng đỉnh phong, với âm khí trong tay hắn có thể tại bất cứ lúc nào trùng kích Luyện Hồn tứ trọng.
Một khi đột phá tứ trọng, hắn sẽ chính thức tiến vào nội môn đệ tử, cũng phá vỡ tốc độ tu luyện của Huyền Thương Môn từ trước đến nay, Liễu Hoàng đối với việc này vô cùng cao hứng.
Lâm Vũ Thần đối với việc này cũng có cảm giác y hệt, đột phá đến tứ trọng không giống với đột phá đến tam trọng, cả quá trình đều phải vô cùng cẩn thận, vạn nhất thất bại cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này, vì thế hắn vẫn tạm thời chưa bế quan đột phá.
Lại thêm chuyện hơn một tháng trước, Luyện Đan Đường đại đệ tử Vũ Ngọc đột phá Thối Thể thất trọng thất bại, thân thể suy kiệt nghiêm trọng, tu luyện chi lộ dường như bị chặt đứt, may mắn có trưởng bối trong tông hỗ trợ các loại đan dược cao cấp mới có thể ổn định một phần.
Vũ Ngọc tương lai vẫn có thể tiếp tục nếm thử xung kích tông sư, chỉ là tỷ lệ thành công lại so lần trước thấp hơn một chút.
Vũ Ngọc tại nội môn đệ tử bên trong thế nhưng là xếp vị trí thứ bảy, thực tế vẫn là thất bại, chuyện này đả kích không ít đệ tử, trong đó còn có cả Lâm Vũ Thần, thân thể cùng linh hồn mặc dù không có vấn đề nhưng về mặt tinh thần cũng có ảnh hưởng một chút.
Lâm Vũ Thần muốn giữ cho bản thân đạt đến tình trạng đỉnh phong nhất mới bắt đầu bế quan đột phá, vì thế hắn đoạn thời gian này hầu như chỉ là tìm hiểu bố trận, luyện tập một chút thuật pháp hoặc là ra ngoài dạo chơi để tâm tình thoải mái.
Đoạn thời gian này, Huyền Thương Môn trôi qua vô cùng ảm đạm, ngắn ngủi mấy năm liền chết ba vị trưởng lão, Luyện Đan Đường cùng Linh Thú Đường liên tiếp mất đi đường chủ, tạm thời còn chưa có người thay thế.
Đại Mạc nhiều thế lực đều đang quan tâm đến việc chọn lựa thái tử nhưng chỉ có Huyền Thương Môn là không quan tâm đến vấn đề này, tông môn cùng triều đình quan hệ không tốt vì thế cũng không có ý định tiếp xúc đến triều đình.
“Vài vị sư huynh từ Tây Hải trở về, nghe nói nửa năm trước lại có nhân tộc một vị tiền bối thành công đột phá đến Thiên Nhân cấp độ”. Một vị đệ tử lên tiếng nói.
“Không biết là vị tiền bối nào ?”.
“Không rõ ràng, vị sư huynh kia cũng chỉ nghe người khác nói đến”. Vị đệ tử kia lắc đầu.
Việc này để không ít người cảm thấy hứng thú, Thiên Nhân luôn là mục tiêu mà bọn hắn hướng đến, cho dù là xa xôi Tây Hải cũng đủ để bọn hắn cảm thấy hâm mộ.
Lâm Vũ Thần nhướng mày, không lẽ lại là Vạn gia, chẳng lẽ một gốc Thất Huyền Bạch Nguyên Hoa kia thực sự đã giúp Vạn gia sinh ra một vị Thiên Nhân.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Vũ Thần cảm thấy chưa hẳn là thế, dù sao Tây Hải vô cùng rộng lớn, chỉ tính riêng vùng biển giáp ranh với Đại Mạc cũng đã lớn hơn Đại Mạc gấp nhiều lần, Vạn gia cũng không phải là thế lực duy nhất của Nhân tộc có thể sinh ra Thiên Nhân, hơn nữa còn chưa nhắc đến tán tu cũng có cơ hội thành tựu Thiên Nhân.
"Phong Quận đoạn thời gian này cũng nổi không ít sóng gió, tà tu náo loạn, tông môn đã phát ra nhiệm vụ, không biết mấy vị sư huynh sư tỷ đã tiếp nhận hay chưa ?".
Cuộc trò chuyện kéo dài hồi lâu, chủ đề từ Tây Hải cũng đã kéo trở về đại lục.
Phong Quận tà tu một năm này cũng không biết là vì chuyện gì xảy ra mà trở nên vô cùng hung hăng.
Mấy đại thế lực trải qua thời gian dài điều tra cũng đã hiểu được, đám tà tu này vậy mà cầm đầu là một tên tông sư cấp bậc cao thủ.
Bọn hắn dưới sự dẫn dắt của người này đã tàn phá hơn mười cái thôn trấn, người chết đã có hơn mấy vạn.
Triều đình cùng Vô Linh Các đã phái ra bốn vị tông sư cao thủ truy quét, mặc dù đám tà tu hành tung bất định, mấy lần trốn thoát nhưng lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát.
Tà tu cao tầng đa số đều bị bốn vị tông sư diệt sát, bao quát cả vị tông sư cao thủ kia.
Số còn lại bị vây lại trong một khu vực lớn, đa số đều là võ sư cấp bậc tà tu.
Các đại thế lực phái người họp mặt bàn bạc ba ngày thời gian mới đi đến quyết định, để đám tà tu này lại nhằm huấn luyện đệ tử.
Ngoại trừ triều đình thì các tông môn hay gia tộc đều có thể phái người đến tham gia tiêu diệt tà tu.
Huyền Thương Môn, Vô Linh Các, Chiếu Nguyệt Môn tam đại tông môn cũng đã bắt đầu phái đệ tử tiến đến.
Tông môn cao tầng đối với nhiệm vụ này là yêu cầu bắt buộc, tất cả đệ tử nhận được lệnh triệu tập đều phải tham gia.
"Lâm sư huynh, ngươi là trưởng lão đệ tử, hẳn là không bị triệu tập đi ?". Một vị nữ đệ tử hướng Lâm Vũ Thần đặt vấn đề.
Liên tiếp mấy đạo ánh mắt hướng về phía hắn, theo bọn hắn thấy, trưởng lão đệ tử đều là nhân vật quan trọng, hẳn là sẽ không bị buộc tham gia, chỉ có đám người không bối cảnh như bọn hắn mới không có cơ hội lựa chọn.
"Mấy vị sư đệ sư muội hiểu lầm, trưởng lão đệ tử cũng chỉ là đệ tử mà thôi, tông môn làm việc rất công bằng, không phải cứ có bối cảnh thì sẽ vô lo vô nghĩ".
Lâm Vũ Thần lắc đầu nói, một bên lại lấy ra một phong thư triệu tập, phong thư này là hắn mấy ngày trước thu được.
Huyền Thương Môn cao tầng tất nhiên hiểu, loại nhiệm vụ bắt buộc như vậy nếu chỉ lựa chọn đệ tử không có bối cảnh thì sẽ khiến nhiều người không phục, sinh ra dị nghị.
Vì thế, tông môn đặc biệt lựa chọn mấy vị trưởng lão đệ tử đến tham gia, chuyện này đều là dựa vào bốc thăm mà làm, Liễu Hoàng cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể tự mình điều động Lâm Vũ Thần đi một chuyến.
Mấy vị đệ tử thấy vậy cũng tỏ vẻ kinh ngạc, xem ra tông môn cũng không phải không hiểu phải trái, chuyện này mặc dù không phải đại sự gì nhưng cũng để hình ảnh tông môn trong mắt bọn hắn tốt hơn một phần.
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải. Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt
Vương Cung, một chỗ biệt phủ nào đó.
Bên ngoài từng tốp binh lính qua lại tuần tra, Vương Cung mở ra lệnh giới nghiêm, bất kỳ người nào ra vào địa điểm nào trong Vương Cung đều sẽ được rà soát chặt chẽ.
Một tháng trước Vương Cung ra một chuyện đại sự, đại vương tử bị người ám sát tại biệt phủ của hắn, Mạc Vương sau khi biết chuyện liền nộ khí xung thiên yêu cầu gia cường binh lính tuần tra, đại lượng người bị điều tra làm rõ.
Không ít người cho dù chỉ có một chút nghi vấn cũng bị giam vào ngục tối chờ ngày xét xử.
Trong thời điểm vị trí thái tử còn chưa định ra, những người có hiềm nghi đứng sau chuyện này tất nhiên là các vị vương tử khác, mặc dù vậy nhưng không có chứng cứ chứng minh, lại thêm thân phận của bọn hắn nên toàn bộ chỉ bị giam lỏng trong biệt phủ.
Những vị vương tử khác ngoại trừ ngũ vương tử đều mừng thầm trong lòng, bọn hắn nhìn như thân huynh đệ nhưng thực chất cũng không ưa gì nhau, bớt được một kẻ cạnh tranh thì thực sự là chuyện tốt, có người còn âm thầm uống rượu ăn mừng.
Đại vương tử sau lưng thế nhưng là Trịnh gia, hắn cho dù không quá xuất sắc nhưng cũng được xem là một đối thủ mạnh mẽ, chín vị vương tử có khả năng trở thành thái tử, hiện tại chỉ còn tám.
Trước mắt chỗ biệt phủ này thuộc về nhị vương tử, nhị vương tử mẫu thân chỉ là quý phi trong cung nhưng dù vậy thì lực ảnh hưởng của nàng cũng không kém, một nửa dòng máu của nhị vương tử là thuộc về Dương gia, cũng là Đại Mạc Bát đại gia tộc một trong.
Dương gia lập tộc tại Nguyệt Quận đã có hơn hai trăm năm, tính toán còn cổ lão hơn so với Đại Mạc, trong tộc cao thủ tương đối nhiều, tông sư cao thủ số lượng đi đến sáu vị, còn nhiều hơn cả Trịnh gia, chỉ là vận khí có chút kém, còn chưa có sinh ra Thiên Nhân cường giả.
Đại Mạc tứ đại thống lĩnh chi nhất, Dương Chấn, cũng xuất thân Dương gia, mấy chục năm đóng giữ biên giới, danh tiếng vô cùng to lớn.
Biệt phủ hậu hoa viên bên trong, chính giữa là một cái đình lớn, xung quanh quang cảnh là một mảnh hồ nước nhỏ cùng vô số linh hoa linh thảo các loại, linh khí có chút nồng đậm.
Đình bên trong đặt một bộ bàn ghế được chạm trổ tinh xảo, vật liệu dường như là một loại linh ngọc, xung quanh ẩn hiện lục quang mờ nhạt.
Một vị nam tử dáng vẻ cao ráo, thân mặc một bộ trường bào, sắc mặt nghiêm nghị.
Hắn chính là nhị vương tử, tên gọi Mạc Thiên Tiêu, hắn năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, sớm cũng đã thèm muốn vương vị rốt cuộc mới đợi được đến thời điểm này, trong lòng hắn đã khát khao khó nhịn, đại vương tử chuyện mặc dù không phải hắn làm nhưng cũng khiến hắn vô cùng cao hứng.
Có điều hiện tại còn một chuyện khiến hắn bận tâm hơn.
“Ngươi nói là sự thật ?”. Mạc Thiên Tiêu hướng mắt lên trên, hỏi.
Đối diện hắn là một vị trung niên nam tử, biểu lộ cung kích, vẻ mặt tươi cười, lời nói mang theo vẻ đảm bảo.
“Vương tử yên tâm, ta đã tra khảo tên kia vô cùng kỹ càng, lại phái Thiên Tiêu Vệ đi điều tra mấy ngày mới dám chắc chắn”.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Tiêu Vệ là một chi đội ngũ do nhị vương tử tự mình bồi dưỡng, phỏng theo Vương Cung Ám vệ mà huấn luyện, Thiên Tiêu Vệ phân làm hai bộ phận, một ở ngoài sáng một ở trong tối, đảm nhận các nhiệm vụ bảo hộ cho nhị vương tử hay thu thập các loại thông tin tình báo.
Thiên Tiêu Vệ xưa nay làm việc đều khiến cho Mạc Thiên Tiêu hài lòng, vì thế hắn nghe thấy nam tử kia nói như vậy cũng có phần nào tin tưởng.
“Vương tử, việc lớn như vậy, nếu báo cho vương thượng, tất nhiên là đại công lao, chức vị thái tử sẽ càng nắm chắc”. Nam tử kia tiếp tục nói, ánh mắt trông chờ nhìn về phía Mạc Thiên Tiêu.
Mạc Thiên Tiêu suy tính chốc lát mới lắc đầu nói.
“Không được, một cái tin tức mà thôi, căn bản không thể tính là đại công, hiện vật lúc nào cũng là thứ đáng tin nhất hiểu không ?”.
“Là hạ thần hồ đồ”. Nam tử vội vàng tỏ ra hối lỗi.
“Sắp xếp Thiên Tiêu Vệ, nửa tháng sau khởi hành đi Phong Quận”. Mạc Thiên Tiêu ra lệnh nói.
Nam tử trung niên tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vội vàng thối lui về phía sau, một lúc sau liền rời khỏi hậu hoa viên.
Mạc Thiên Tiêu nâng nhẹ chén trà trong tay, trong đầu không ngừng suy tính, một lúc lại cười nhẹ.
“Đã có người khơi mào, vậy ta liền thêm một chút mùi vị cho cuộc chơi này”.
………………….
Hoa Sơn Trúc Lâm, Huyền Thương Môn tổng đàn.
Ngoại môn đệ tử khu vực.
Lâm Vũ Thần cùng một đám ngoại môn đệ tử tụ tập trong một toà tửu lâu, cùng uống rượu cùng đàm luận chuyện thiên hạ.
Lại một năm trôi qua, Lâm Vũ Thần cũng đã sắp hai mươi ba tuổi, hắn tu vi trải qua một năm tu luyện đã đạt đến Luyện Hồn tam trọng đỉnh phong, với âm khí trong tay hắn có thể tại bất cứ lúc nào trùng kích Luyện Hồn tứ trọng.
Một khi đột phá tứ trọng, hắn sẽ chính thức tiến vào nội môn đệ tử, cũng phá vỡ tốc độ tu luyện của Huyền Thương Môn từ trước đến nay, Liễu Hoàng đối với việc này vô cùng cao hứng.
Lâm Vũ Thần đối với việc này cũng có cảm giác y hệt, đột phá đến tứ trọng không giống với đột phá đến tam trọng, cả quá trình đều phải vô cùng cẩn thận, vạn nhất thất bại cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này, vì thế hắn vẫn tạm thời chưa bế quan đột phá.
— QUẢNG CÁO —
Lại thêm chuyện hơn một tháng trước, Luyện Đan Đường đại đệ tử Vũ Ngọc đột phá Thối Thể thất trọng thất bại, thân thể suy kiệt nghiêm trọng, tu luyện chi lộ dường như bị chặt đứt, may mắn có trưởng bối trong tông hỗ trợ các loại đan dược cao cấp mới có thể ổn định một phần.
Vũ Ngọc tương lai vẫn có thể tiếp tục nếm thử xung kích tông sư, chỉ là tỷ lệ thành công lại so lần trước thấp hơn một chút.
Vũ Ngọc tại nội môn đệ tử bên trong thế nhưng là xếp vị trí thứ bảy, thực tế vẫn là thất bại, chuyện này đả kích không ít đệ tử, trong đó còn có cả Lâm Vũ Thần, thân thể cùng linh hồn mặc dù không có vấn đề nhưng về mặt tinh thần cũng có ảnh hưởng một chút.
Lâm Vũ Thần muốn giữ cho bản thân đạt đến tình trạng đỉnh phong nhất mới bắt đầu bế quan đột phá, vì thế hắn đoạn thời gian này hầu như chỉ là tìm hiểu bố trận, luyện tập một chút thuật pháp hoặc là ra ngoài dạo chơi để tâm tình thoải mái.
Đoạn thời gian này, Huyền Thương Môn trôi qua vô cùng ảm đạm, ngắn ngủi mấy năm liền chết ba vị trưởng lão, Luyện Đan Đường cùng Linh Thú Đường liên tiếp mất đi đường chủ, tạm thời còn chưa có người thay thế.
Đại Mạc nhiều thế lực đều đang quan tâm đến việc chọn lựa thái tử nhưng chỉ có Huyền Thương Môn là không quan tâm đến vấn đề này, tông môn cùng triều đình quan hệ không tốt vì thế cũng không có ý định tiếp xúc đến triều đình.
“Vài vị sư huynh từ Tây Hải trở về, nghe nói nửa năm trước lại có nhân tộc một vị tiền bối thành công đột phá đến Thiên Nhân cấp độ”. Một vị đệ tử lên tiếng nói.
“Không biết là vị tiền bối nào ?”.
“Không rõ ràng, vị sư huynh kia cũng chỉ nghe người khác nói đến”. Vị đệ tử kia lắc đầu.
Việc này để không ít người cảm thấy hứng thú, Thiên Nhân luôn là mục tiêu mà bọn hắn hướng đến, cho dù là xa xôi Tây Hải cũng đủ để bọn hắn cảm thấy hâm mộ.
Lâm Vũ Thần nhướng mày, không lẽ lại là Vạn gia, chẳng lẽ một gốc Thất Huyền Bạch Nguyên Hoa kia thực sự đã giúp Vạn gia sinh ra một vị Thiên Nhân.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Vũ Thần cảm thấy chưa hẳn là thế, dù sao Tây Hải vô cùng rộng lớn, chỉ tính riêng vùng biển giáp ranh với Đại Mạc cũng đã lớn hơn Đại Mạc gấp nhiều lần, Vạn gia cũng không phải là thế lực duy nhất của Nhân tộc có thể sinh ra Thiên Nhân, hơn nữa còn chưa nhắc đến tán tu cũng có cơ hội thành tựu Thiên Nhân.
"Phong Quận đoạn thời gian này cũng nổi không ít sóng gió, tà tu náo loạn, tông môn đã phát ra nhiệm vụ, không biết mấy vị sư huynh sư tỷ đã tiếp nhận hay chưa ?".
Cuộc trò chuyện kéo dài hồi lâu, chủ đề từ Tây Hải cũng đã kéo trở về đại lục.
Phong Quận tà tu một năm này cũng không biết là vì chuyện gì xảy ra mà trở nên vô cùng hung hăng.
Mấy đại thế lực trải qua thời gian dài điều tra cũng đã hiểu được, đám tà tu này vậy mà cầm đầu là một tên tông sư cấp bậc cao thủ.
Bọn hắn dưới sự dẫn dắt của người này đã tàn phá hơn mười cái thôn trấn, người chết đã có hơn mấy vạn.
— QUẢNG CÁO —
Triều đình cùng Vô Linh Các đã phái ra bốn vị tông sư cao thủ truy quét, mặc dù đám tà tu hành tung bất định, mấy lần trốn thoát nhưng lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát.
Tà tu cao tầng đa số đều bị bốn vị tông sư diệt sát, bao quát cả vị tông sư cao thủ kia.
Số còn lại bị vây lại trong một khu vực lớn, đa số đều là võ sư cấp bậc tà tu.
Các đại thế lực phái người họp mặt bàn bạc ba ngày thời gian mới đi đến quyết định, để đám tà tu này lại nhằm huấn luyện đệ tử.
Ngoại trừ triều đình thì các tông môn hay gia tộc đều có thể phái người đến tham gia tiêu diệt tà tu.
Huyền Thương Môn, Vô Linh Các, Chiếu Nguyệt Môn tam đại tông môn cũng đã bắt đầu phái đệ tử tiến đến.
Tông môn cao tầng đối với nhiệm vụ này là yêu cầu bắt buộc, tất cả đệ tử nhận được lệnh triệu tập đều phải tham gia.
"Lâm sư huynh, ngươi là trưởng lão đệ tử, hẳn là không bị triệu tập đi ?". Một vị nữ đệ tử hướng Lâm Vũ Thần đặt vấn đề.
Liên tiếp mấy đạo ánh mắt hướng về phía hắn, theo bọn hắn thấy, trưởng lão đệ tử đều là nhân vật quan trọng, hẳn là sẽ không bị buộc tham gia, chỉ có đám người không bối cảnh như bọn hắn mới không có cơ hội lựa chọn.
"Mấy vị sư đệ sư muội hiểu lầm, trưởng lão đệ tử cũng chỉ là đệ tử mà thôi, tông môn làm việc rất công bằng, không phải cứ có bối cảnh thì sẽ vô lo vô nghĩ".
Lâm Vũ Thần lắc đầu nói, một bên lại lấy ra một phong thư triệu tập, phong thư này là hắn mấy ngày trước thu được.
Huyền Thương Môn cao tầng tất nhiên hiểu, loại nhiệm vụ bắt buộc như vậy nếu chỉ lựa chọn đệ tử không có bối cảnh thì sẽ khiến nhiều người không phục, sinh ra dị nghị.
Vì thế, tông môn đặc biệt lựa chọn mấy vị trưởng lão đệ tử đến tham gia, chuyện này đều là dựa vào bốc thăm mà làm, Liễu Hoàng cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể tự mình điều động Lâm Vũ Thần đi một chuyến.
Mấy vị đệ tử thấy vậy cũng tỏ vẻ kinh ngạc, xem ra tông môn cũng không phải không hiểu phải trái, chuyện này mặc dù không phải đại sự gì nhưng cũng để hình ảnh tông môn trong mắt bọn hắn tốt hơn một phần.
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải. Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt