Ngày hôm sau.
Phương Chính đem việc đồng ý để Tần Phong đi theo nói ra, khiến Tần Phong mừng như điên.
Mà không chỉ riêng Tần Phong vui mừng, Phương Chính cũng nhận được một niềm vui bất ngờ.
Phương Chính thu nhận Tần Phong, lại hoàn thành được một cái nhiệm vụ ẩn. Tiểu Thiên liền bắt đầu cập nhật.
Lần này cập nhật, Tiểu Thiên ngắt kết nối ba ngày.
Trong ba ngày này, Phương Chính lại có thêm một niềm vui cực lớn.
Trong lúc đang cảm thấy rãnh rỗi, Phương Chính liền đem theo văn phòng tứ bảo chạy tới diễn võ trường, vừa xem Thanh Thư thi đấu vừa vẽ lại, kết quả linh quang chợt động, khiến hắn đột nhiên đem tranh vẽ từ tỉnh chuyển thành động. Hình vẽ tự rời khỏi giấy, sau đó chuyển động như thật.
Nhờ như vậy, Phương Chính phá bỏ bình cảnh, đem cảnh giới họa đạo đẩy lên cấp đại sư.
Cái này làm Phương Chính mừng như điên, còn mừng hơn việc lôi đạo thành đại sư.
Họa đạo đối với Phương Chính rất trọng yếu, hiện tại đã đạt tới mục tiêu nhỏ, khiến hắn cảm thấy mục đích nhỏ kia của mình đang gần lại không ít.
Sau đó Tiểu Thiên cập nhật xong, thông báo cho Phương Chính gần Phương Chính đạt đủ điều kiện cần thiết, thế là nó lại ngắt kết nối cập nhật lần nữa.
Lần này nó cập nhật, tốn hết bảy ngày.
Phương Chính cũng không để ý tới Tiểu Thiên nữa, bắt đầu tập trung ôn dưỡng không khiếu, cũng thành công kéo tu vi của Tần Phong lên tam chuyển sơ giai, Thanh Thư với Dược Hồng lên tam chuyển cao giai.
Ngoài đó ra, còn tiếp tục tham gia diễn võ trường.
Trước đó Phương Chính thắng Lí Hảo, giành được hai mươi mốt bàn thắng, cách quy định vào nội thành thứ tư chỉ còn chín bàn.
Mà chín bàn thắng này cũng rất nhẹ nhàng, căn bản không ai dám cùng hắn đánh một trận, vừa biết Phương Chính là đối thủ liền trực tiếp nhận thua.
Cho nên Phương Chính chỉ cần lên sân, đối thủ nhận thua, lấy đại một con cổ trùng cùng một điểm thắng, kết thúc trận đấu.
Dù vậy, Phương Chính cũng không gấp vào nội thành thứ tư, hắn chậm chạp chờ đợi.
Trong lúc đó Tần Phong lại gấp rút chạy đua, cố gắng đuổi kịp bàn thắng của Phương Chính.
Trong lúc chờ đợi, Phương Chính tiếp tục tu hành, đem luyện đạo, nô đạo, trụ đạo, hồn đạo lần lượt kéo lên cảnh giới đại sư.
Cứ như vậy, Phương Chính trở thành đại sư sáu lưu phái, chuẩn đại sư chín lưu phái.
Lúc Phương Chính trở thành đại sư năm lưu phái, Tiểu Thiên lại tiếp tục cập nhật.
Nửa tháng sau, Phương Chính hoàn thành ba mươi trận thắng, dẫn đầu đi vào nội thành thứ tư.
Ba ngày tiếp theo, Thanh Thư, Dược Hồng, Phương Niệm Dung lần lượt đi vào nội thành thứ tư.
Tần Phong tuy rớt lại phía sau, nhưng sau đó nửa tháng, hắn cũng đánh vào được nội thành thứ tư.
Chớp mắt, Phương Chính đã ở lại Thương gia thành được khoảng năm tháng.
- Tính từ lúc rời khỏi Bạch Cốt sơn đến nay cũng đã qua tám tháng, Phương Nguyên như thế nào còn chưa tới đâu?
Phương Chính ở trong phòng thuê, một bên viết danh sách vật phẩm cần mua, một bên lại nghĩ tới Phương Nguyên.
- Lấy tốc độ của Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng, không lí nào lại qua tám tháng mà còn chưa tới nơi đâu? Chẳng lẽ trên đường gặp phải cái gì rồi?
Phương Chính nghĩ, không tự chủ được cao chặt mày lại.
- Dường như, nàng ta cũng chưa có tới. Chẳng lẽ nói... Không, chắc sẽ không đâu. Từ Thanh Mao sơn, rõ ràng Phương Nguyên bắt đầu muộn hơn một thàng so với nguyên tác. Ở Bạch Cốt sơn, có thể là vì trùng hợp, nên Bách gia cũng đến đó muộn hơn một tháng, vì vậy mới gặp phải, còn trợ giúp Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng tới được truyền thừa. Như vậy cũng đã quá đủ rồi, không lí nào hiện tại tới ngay cả thương đội cũng xuất phát muộn, để Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng trà trộm thành công đi.
- Như vậy thật sự không phải lẽ a. Không thể nào chỉ vì để hổ trợ Phương Nguyên, lại có thể làm tới mức kéo chậm toàn bộ tình tiết, đúng không?
Từ hôm đó, Phương Chính bắt đầu chú ý tới động tĩnh bên ngoài ngoại thành.
Mấy ngày sau, ở ngoại thành có một thương đội cưỡi phi thiên lam kình đáp xuống bên ngoài Thương Lượng sơn, sau đó tiến vào Thương gia thành.
Đây là thương đội tới từ Dực gia. Ở Nam Cương, Dực gia nằm gần Đông Hải, có buôn bán với Đông Hải. Dực gia đem đặc sản của Nam Cương bán cho Đông Hải, mua lại đặc sản của Đông Hải bán cho các gia tộc ở Nam Cương, lấy lời ở giữa.
Nhận được tin này, Phương Chính càng thêm cảm thấy bất an.
Trong nguyên tác, ngày đầu tiên Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng tới Thương gia thành, hai người đi trên đường có nhìn thấy phi thiên lam kình.
Nhưng hiện tại, phi thiên lam kình tới rồi, nhưng Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng lại chưa có tới, ngay cả người Phương Chính gọi là "nàng ta" cũng không thấy đâu.
Điều này không khỏi khiến Phương Chính càng thêm tin tưởng vào giả thuyết ban đầu của mình.
Phương Chính lại tiếp tục chờ đợi, nhưng ba ngày sau, Phương Chính thôi không chờ nữa.
Phương Nguyên sớm muộn gì rồi cũng tới Thương gia thành, Phương Chính chờ hay không chờ cũng không có ảnh hưởng gì.
Thay gì phí thời gian chờ mà không có lợi gì, còn không bằng dùng thời gian đó làm cái khác thiết thực hơn. Chẳng hạn kiểm tra lại chức năng hệ thống.
Tiểu Thiên đã sớm cập nhật xong, nhưng vì Phương Chính mãi nghĩ tới Phương Nguyên, cho nên đem nó vứt xó, nghía qua một cái cũng không có làm. Cái này làm Tiểu Thiên sắp bị bệnh tự kỉ tới nơi.
Nói ra, chắc nó là cái hệ thống duy nhất bị chính túc chủ quên mất tiêu đi. Nếu không phải nó mỗi ngày đều chủ động ra chào hỏi Phương Chính, sợ là Phương Chính cũng quên mất là hắn có hệ thống.
Nhưng đó là do Tiểu Thiên nghĩ thôi, thực chất Phương Chính chưa từng quên nó.
Bất quá chỉ khi cái Phương Chính đang rất cần nhưng không cách nào tìm được, hắn mới đi tìm Tiểu Thiên. Nếu hắn có thể tự tìm được, vậy thì đương nhiên là không cần tới nó rồi.
Mà Phương Chính là loại người một khi không cần sẽ làm như không có, đây là thói quen, cũng là liều thuốc an thần của hắn.
Cử cái vì dụ, hắn bị người ta bắt nạt, bị lăng mạ thậm tệ. Hắn không cần những lời nói khó nghe đó, nhưng người ta có vì hắn không cần mà ngừng nói không? Tất nhiên là không!
Cho nên để bản thân có thể tiếp tục tới trường, hắn buộc bản thân phải xem như không có cái gì cả. Nếu đã "không có", vậy có cần phải bận tâm đâu.
Đừng cho rằng chỉ cần nghĩ người khác nói kệ người khác, không ảnh hưởng gì đến mình là có thể dễ dàng làm được như vậy.
Con người không phải cỏ cây. Không có thứ gì đó ảnh hưởng, họ căn bản không thể làm được người nói kệ người, ta sống kệ ta.
Cuộc sống không phải tiểu thuyết, cũng không phải truyện tranh hay phim ảnh. Nào có chuyện một người có thể dễ dàng xem nhẹ miệng lưỡi thế gian đâu.
Phương Chính cũng là như vậy. Chỉ vì để bản thân không đến mức phải tự sát, hắn đem những thứ mình "không cần" cho là "không có", từ đó mà kiên trì vượt qua.
Lúc đầu cũng khó khăn lắm, nhưng hiện tại thì hắn quen rồi. Quen tới mức dù hắn không cố ý, Tiểu Thiên vẫn hiểu lầm là hắn cố ý bỏ quên nó.
Hiện tại được Phương Chính chủ động gọi ra, Tiểu Thiên mừng tới mức nếu nó có nước mắt chắc đã khóc thành sông.
Lần này Tiểu Thiên liên tục làm ba lần cập nhật, lần sau lâu hơn lần trước, chức năng cũng tăng thêm không ít.
Nhất là cái Phương Chính mong đợi nhất, nó cũng đã làm ra, chính là mở rộng túi đồ.
Trước đây túi đồ có chín trăm chín mươi chín ô, mỗi ô chứa được chín mươi chín vật phẩm. Hiện tại hai cái này đều tăng thêm một con số chín, làm Phương Chính hài lòng vô cùng, rất muốn thưởng cho Tiểu Thiên một cái xoa đầu.
Tiếp theo, nó có thêm chức năng ghép vật phẩm. Nghĩa là dùng số lượng nhất định vật phẩm cấp thấp, ghép thành vật phẩm cao hơn.
Lấy ví dụ, túi thức ăn cho cổ trùng có cấp bậc từ nhất đến ngũ chuyển, mỗi cấp bậc sẽ tương ứng với trình tự của cổ trùng và cổ trùng chỉ có thể sử dụng túi thức ăn có cấp bậc giống mình.
Nhưng không phải cứ có cổ trùng là Phương Chính lại dùng túi thức ăn. Hắn vẫn ưu tiên tự mình đi chuẩn bị đồ ăn cho cổ trùng hơn, cho nên túi thức ăn sẽ dư ra, đặc biệt là loại cấp bậc thấp như nhất chuyển, nhị chuyển.
Những thứ này bán đi không được, mà dùng cũng không tới, Phương Chính chỉ có thể để đó.
Hiện tại thì khác, chỉ cần đem hai túi thức ăn nhất chuyển còn nguyên vẹn, nghĩa là chưa dùng lần nào, kết hợp lại, sẽ được một túi thức ăn nhị chuyển. Hai túi nhị chuyển sẽ được một túi tam chuyển, cứ vậy tính tới.
Như vậy đối với Phương Chính cũng có phần hữu dụng hơn, lại đỡ chiếm chỗ.
Tiếp theo nữa, chính là chức năng đổi túi phúc. Chức năng này giống như một cái trò chơi thu thập vậy, chỉ cần thu thập đủ vật liệu yêu cầu, có thể đổi được vật phẩm cao cấp hơn.
Phương Chính kiểm tra một lượt, phát hiện có thể đổi cổ trùng, cũng có thể đổi tài liệu. Cấp bậc vật phẩm càng cao, yêu cầu càng khó làm. Nhưng vật phẩm so ra có giá trị hơn yêu cầu, nên cũng rất đáng để làm.
Sau nữa là tới mua trả góp. Chức năng như cách gọi, có thể trước mua xuống vật phẩm, sau đó là trả góp có lãi suất.
Nhưng Phương Chính không thích chức năng này, hắn ngược lại thích chức năng mua từng phần hơn.
Mua từng phần cũng là dùng trong trường hợp vật phẩm cần mua có giá cao hơn mức điểm có thể trả. Nếu dùng chức năng này, hệ thống sẽ đem vật phẩm chia làm nhiều phần nhỏ, Phương Chính sẽ mua từng phần nhỏ cho tới khi hoàn thành.
Bất quá loại này chỉ có thể dùng cho tri thức cùng cổ phương thôi. Bởi vì những thứ này chia ra cũng không ảnh hưởng. Nhưng cổ trùng mà chia như vậy thì nó chết luôn rồi, còn mua làm gì nữa. Mà cổ tài nếu chia ra thì cũng mất giá trị, còn không bằng mua trả góp cho tốt hơn.
Ngoài những thứ này ra, cập nhật lớn nhất chính là thêm hai mục chức năng chính mới.
Trước đó hệ thống chỉ có thông tin, túi đồ, nhiệm vụ, cửa hàng và quay thưởng năm mục chức năng chính. Hiện tại lại thêm ra mục thành tựu và thế lực.
Mục thành tựu tương tự như nhiệm vụ, nói đúng hơn là loại nhiệm vụ theo từng giai đoạn xếp tầng lên nhau. Nó giống hoàn toàn như thành tựu của game vậy.
Phần thưởng của thành tựu ngoài nguyên điểm ra, còn lại chủ yếu đều là mấy thứ thường dùng sau khi thành cổ tiên. Ví dụ như đạo ngân, tiên nguyên thạch, kinh nghiệm kinh doanh phúc địa, danh mục địa tai, thiên kiếp, vân vân và mây mây.
Còn về mục thế lực. Gọi thế lực cho sang thế thôi, Phương Chính cảm thấy nó giống với danh sách thuộc hạ thì đúng hơn.
Bên trong mục này ngoài liệt kê thuộc hạ của Phương Chính ra, còn lại cái gì cũng không có.
Phương Chính nhìn xem, bên trong có ba cái tên.
Lần lượt là Thanh Thư, Dược Hồng và Tần Phong.
Ngoài tên, nó còn liệt kê tuổi tác, tư chất, tu vi, cảnh giới lưu phái cùng đánh giá sơ bộ.
Phương Chính xem xong đánh giá, tự nhiên không nhịn được bật cười.
Đánh giá của cả ba người rất đơn giản, đều có một câu.
"Người đào thoát khỏi số mệnh"
Tần Phong hơi khác một chút, nhiều hơn một câu.
"Thiên ngoại chi ma"
- Ai nha... Thế lực này của ta hơi bị lợi hại rồi đó!
Phương Chính than khẽ, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ.
Cái này mà muốn điệu thấp làm việc, căn bản là điệu không thấp nổi rồi.
Truyện đã chuyển thể thành manga, sắp lên phim 3D, chất lượng bao ổn, map rộng, tiết tấu ổn định, nhân vật phát triển tiến dần, không buff quá đà, mời đọc Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai
Phương Chính đem việc đồng ý để Tần Phong đi theo nói ra, khiến Tần Phong mừng như điên.
Mà không chỉ riêng Tần Phong vui mừng, Phương Chính cũng nhận được một niềm vui bất ngờ.
Phương Chính thu nhận Tần Phong, lại hoàn thành được một cái nhiệm vụ ẩn. Tiểu Thiên liền bắt đầu cập nhật.
Lần này cập nhật, Tiểu Thiên ngắt kết nối ba ngày.
Trong ba ngày này, Phương Chính lại có thêm một niềm vui cực lớn.
Trong lúc đang cảm thấy rãnh rỗi, Phương Chính liền đem theo văn phòng tứ bảo chạy tới diễn võ trường, vừa xem Thanh Thư thi đấu vừa vẽ lại, kết quả linh quang chợt động, khiến hắn đột nhiên đem tranh vẽ từ tỉnh chuyển thành động. Hình vẽ tự rời khỏi giấy, sau đó chuyển động như thật.
Nhờ như vậy, Phương Chính phá bỏ bình cảnh, đem cảnh giới họa đạo đẩy lên cấp đại sư.
Cái này làm Phương Chính mừng như điên, còn mừng hơn việc lôi đạo thành đại sư.
Họa đạo đối với Phương Chính rất trọng yếu, hiện tại đã đạt tới mục tiêu nhỏ, khiến hắn cảm thấy mục đích nhỏ kia của mình đang gần lại không ít.
Sau đó Tiểu Thiên cập nhật xong, thông báo cho Phương Chính gần Phương Chính đạt đủ điều kiện cần thiết, thế là nó lại ngắt kết nối cập nhật lần nữa.
Lần này nó cập nhật, tốn hết bảy ngày.
Phương Chính cũng không để ý tới Tiểu Thiên nữa, bắt đầu tập trung ôn dưỡng không khiếu, cũng thành công kéo tu vi của Tần Phong lên tam chuyển sơ giai, Thanh Thư với Dược Hồng lên tam chuyển cao giai.
Ngoài đó ra, còn tiếp tục tham gia diễn võ trường.
Trước đó Phương Chính thắng Lí Hảo, giành được hai mươi mốt bàn thắng, cách quy định vào nội thành thứ tư chỉ còn chín bàn.
Mà chín bàn thắng này cũng rất nhẹ nhàng, căn bản không ai dám cùng hắn đánh một trận, vừa biết Phương Chính là đối thủ liền trực tiếp nhận thua.
Cho nên Phương Chính chỉ cần lên sân, đối thủ nhận thua, lấy đại một con cổ trùng cùng một điểm thắng, kết thúc trận đấu.
Dù vậy, Phương Chính cũng không gấp vào nội thành thứ tư, hắn chậm chạp chờ đợi.
Trong lúc đó Tần Phong lại gấp rút chạy đua, cố gắng đuổi kịp bàn thắng của Phương Chính.
Trong lúc chờ đợi, Phương Chính tiếp tục tu hành, đem luyện đạo, nô đạo, trụ đạo, hồn đạo lần lượt kéo lên cảnh giới đại sư.
Cứ như vậy, Phương Chính trở thành đại sư sáu lưu phái, chuẩn đại sư chín lưu phái.
Lúc Phương Chính trở thành đại sư năm lưu phái, Tiểu Thiên lại tiếp tục cập nhật.
Nửa tháng sau, Phương Chính hoàn thành ba mươi trận thắng, dẫn đầu đi vào nội thành thứ tư.
— QUẢNG CÁO —
Ba ngày tiếp theo, Thanh Thư, Dược Hồng, Phương Niệm Dung lần lượt đi vào nội thành thứ tư.
Tần Phong tuy rớt lại phía sau, nhưng sau đó nửa tháng, hắn cũng đánh vào được nội thành thứ tư.
Chớp mắt, Phương Chính đã ở lại Thương gia thành được khoảng năm tháng.
- Tính từ lúc rời khỏi Bạch Cốt sơn đến nay cũng đã qua tám tháng, Phương Nguyên như thế nào còn chưa tới đâu?
Phương Chính ở trong phòng thuê, một bên viết danh sách vật phẩm cần mua, một bên lại nghĩ tới Phương Nguyên.
- Lấy tốc độ của Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng, không lí nào lại qua tám tháng mà còn chưa tới nơi đâu? Chẳng lẽ trên đường gặp phải cái gì rồi?
Phương Chính nghĩ, không tự chủ được cao chặt mày lại.
- Dường như, nàng ta cũng chưa có tới. Chẳng lẽ nói... Không, chắc sẽ không đâu. Từ Thanh Mao sơn, rõ ràng Phương Nguyên bắt đầu muộn hơn một thàng so với nguyên tác. Ở Bạch Cốt sơn, có thể là vì trùng hợp, nên Bách gia cũng đến đó muộn hơn một tháng, vì vậy mới gặp phải, còn trợ giúp Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng tới được truyền thừa. Như vậy cũng đã quá đủ rồi, không lí nào hiện tại tới ngay cả thương đội cũng xuất phát muộn, để Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng trà trộm thành công đi.
- Như vậy thật sự không phải lẽ a. Không thể nào chỉ vì để hổ trợ Phương Nguyên, lại có thể làm tới mức kéo chậm toàn bộ tình tiết, đúng không?
Từ hôm đó, Phương Chính bắt đầu chú ý tới động tĩnh bên ngoài ngoại thành.
Mấy ngày sau, ở ngoại thành có một thương đội cưỡi phi thiên lam kình đáp xuống bên ngoài Thương Lượng sơn, sau đó tiến vào Thương gia thành.
Đây là thương đội tới từ Dực gia. Ở Nam Cương, Dực gia nằm gần Đông Hải, có buôn bán với Đông Hải. Dực gia đem đặc sản của Nam Cương bán cho Đông Hải, mua lại đặc sản của Đông Hải bán cho các gia tộc ở Nam Cương, lấy lời ở giữa.
Nhận được tin này, Phương Chính càng thêm cảm thấy bất an.
Trong nguyên tác, ngày đầu tiên Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng tới Thương gia thành, hai người đi trên đường có nhìn thấy phi thiên lam kình.
Nhưng hiện tại, phi thiên lam kình tới rồi, nhưng Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng lại chưa có tới, ngay cả người Phương Chính gọi là "nàng ta" cũng không thấy đâu.
Điều này không khỏi khiến Phương Chính càng thêm tin tưởng vào giả thuyết ban đầu của mình.
Phương Chính lại tiếp tục chờ đợi, nhưng ba ngày sau, Phương Chính thôi không chờ nữa.
Phương Nguyên sớm muộn gì rồi cũng tới Thương gia thành, Phương Chính chờ hay không chờ cũng không có ảnh hưởng gì.
Thay gì phí thời gian chờ mà không có lợi gì, còn không bằng dùng thời gian đó làm cái khác thiết thực hơn. Chẳng hạn kiểm tra lại chức năng hệ thống.
Tiểu Thiên đã sớm cập nhật xong, nhưng vì Phương Chính mãi nghĩ tới Phương Nguyên, cho nên đem nó vứt xó, nghía qua một cái cũng không có làm. Cái này làm Tiểu Thiên sắp bị bệnh tự kỉ tới nơi.
Nói ra, chắc nó là cái hệ thống duy nhất bị chính túc chủ quên mất tiêu đi. Nếu không phải nó mỗi ngày đều chủ động ra chào hỏi Phương Chính, sợ là Phương Chính cũng quên mất là hắn có hệ thống.
Nhưng đó là do Tiểu Thiên nghĩ thôi, thực chất Phương Chính chưa từng quên nó.
— QUẢNG CÁO —
Bất quá chỉ khi cái Phương Chính đang rất cần nhưng không cách nào tìm được, hắn mới đi tìm Tiểu Thiên. Nếu hắn có thể tự tìm được, vậy thì đương nhiên là không cần tới nó rồi.
Mà Phương Chính là loại người một khi không cần sẽ làm như không có, đây là thói quen, cũng là liều thuốc an thần của hắn.
Cử cái vì dụ, hắn bị người ta bắt nạt, bị lăng mạ thậm tệ. Hắn không cần những lời nói khó nghe đó, nhưng người ta có vì hắn không cần mà ngừng nói không? Tất nhiên là không!
Cho nên để bản thân có thể tiếp tục tới trường, hắn buộc bản thân phải xem như không có cái gì cả. Nếu đã "không có", vậy có cần phải bận tâm đâu.
Đừng cho rằng chỉ cần nghĩ người khác nói kệ người khác, không ảnh hưởng gì đến mình là có thể dễ dàng làm được như vậy.
Con người không phải cỏ cây. Không có thứ gì đó ảnh hưởng, họ căn bản không thể làm được người nói kệ người, ta sống kệ ta.
Cuộc sống không phải tiểu thuyết, cũng không phải truyện tranh hay phim ảnh. Nào có chuyện một người có thể dễ dàng xem nhẹ miệng lưỡi thế gian đâu.
Phương Chính cũng là như vậy. Chỉ vì để bản thân không đến mức phải tự sát, hắn đem những thứ mình "không cần" cho là "không có", từ đó mà kiên trì vượt qua.
Lúc đầu cũng khó khăn lắm, nhưng hiện tại thì hắn quen rồi. Quen tới mức dù hắn không cố ý, Tiểu Thiên vẫn hiểu lầm là hắn cố ý bỏ quên nó.
Hiện tại được Phương Chính chủ động gọi ra, Tiểu Thiên mừng tới mức nếu nó có nước mắt chắc đã khóc thành sông.
Lần này Tiểu Thiên liên tục làm ba lần cập nhật, lần sau lâu hơn lần trước, chức năng cũng tăng thêm không ít.
Nhất là cái Phương Chính mong đợi nhất, nó cũng đã làm ra, chính là mở rộng túi đồ.
Trước đây túi đồ có chín trăm chín mươi chín ô, mỗi ô chứa được chín mươi chín vật phẩm. Hiện tại hai cái này đều tăng thêm một con số chín, làm Phương Chính hài lòng vô cùng, rất muốn thưởng cho Tiểu Thiên một cái xoa đầu.
Tiếp theo, nó có thêm chức năng ghép vật phẩm. Nghĩa là dùng số lượng nhất định vật phẩm cấp thấp, ghép thành vật phẩm cao hơn.
Lấy ví dụ, túi thức ăn cho cổ trùng có cấp bậc từ nhất đến ngũ chuyển, mỗi cấp bậc sẽ tương ứng với trình tự của cổ trùng và cổ trùng chỉ có thể sử dụng túi thức ăn có cấp bậc giống mình.
Nhưng không phải cứ có cổ trùng là Phương Chính lại dùng túi thức ăn. Hắn vẫn ưu tiên tự mình đi chuẩn bị đồ ăn cho cổ trùng hơn, cho nên túi thức ăn sẽ dư ra, đặc biệt là loại cấp bậc thấp như nhất chuyển, nhị chuyển.
Những thứ này bán đi không được, mà dùng cũng không tới, Phương Chính chỉ có thể để đó.
Hiện tại thì khác, chỉ cần đem hai túi thức ăn nhất chuyển còn nguyên vẹn, nghĩa là chưa dùng lần nào, kết hợp lại, sẽ được một túi thức ăn nhị chuyển. Hai túi nhị chuyển sẽ được một túi tam chuyển, cứ vậy tính tới.
Như vậy đối với Phương Chính cũng có phần hữu dụng hơn, lại đỡ chiếm chỗ.
Tiếp theo nữa, chính là chức năng đổi túi phúc. Chức năng này giống như một cái trò chơi thu thập vậy, chỉ cần thu thập đủ vật liệu yêu cầu, có thể đổi được vật phẩm cao cấp hơn.
Phương Chính kiểm tra một lượt, phát hiện có thể đổi cổ trùng, cũng có thể đổi tài liệu. Cấp bậc vật phẩm càng cao, yêu cầu càng khó làm. Nhưng vật phẩm so ra có giá trị hơn yêu cầu, nên cũng rất đáng để làm.
Sau nữa là tới mua trả góp. Chức năng như cách gọi, có thể trước mua xuống vật phẩm, sau đó là trả góp có lãi suất.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng Phương Chính không thích chức năng này, hắn ngược lại thích chức năng mua từng phần hơn.
Mua từng phần cũng là dùng trong trường hợp vật phẩm cần mua có giá cao hơn mức điểm có thể trả. Nếu dùng chức năng này, hệ thống sẽ đem vật phẩm chia làm nhiều phần nhỏ, Phương Chính sẽ mua từng phần nhỏ cho tới khi hoàn thành.
Bất quá loại này chỉ có thể dùng cho tri thức cùng cổ phương thôi. Bởi vì những thứ này chia ra cũng không ảnh hưởng. Nhưng cổ trùng mà chia như vậy thì nó chết luôn rồi, còn mua làm gì nữa. Mà cổ tài nếu chia ra thì cũng mất giá trị, còn không bằng mua trả góp cho tốt hơn.
Ngoài những thứ này ra, cập nhật lớn nhất chính là thêm hai mục chức năng chính mới.
Trước đó hệ thống chỉ có thông tin, túi đồ, nhiệm vụ, cửa hàng và quay thưởng năm mục chức năng chính. Hiện tại lại thêm ra mục thành tựu và thế lực.
Mục thành tựu tương tự như nhiệm vụ, nói đúng hơn là loại nhiệm vụ theo từng giai đoạn xếp tầng lên nhau. Nó giống hoàn toàn như thành tựu của game vậy.
Phần thưởng của thành tựu ngoài nguyên điểm ra, còn lại chủ yếu đều là mấy thứ thường dùng sau khi thành cổ tiên. Ví dụ như đạo ngân, tiên nguyên thạch, kinh nghiệm kinh doanh phúc địa, danh mục địa tai, thiên kiếp, vân vân và mây mây.
Còn về mục thế lực. Gọi thế lực cho sang thế thôi, Phương Chính cảm thấy nó giống với danh sách thuộc hạ thì đúng hơn.
Bên trong mục này ngoài liệt kê thuộc hạ của Phương Chính ra, còn lại cái gì cũng không có.
Phương Chính nhìn xem, bên trong có ba cái tên.
Lần lượt là Thanh Thư, Dược Hồng và Tần Phong.
Ngoài tên, nó còn liệt kê tuổi tác, tư chất, tu vi, cảnh giới lưu phái cùng đánh giá sơ bộ.
Phương Chính xem xong đánh giá, tự nhiên không nhịn được bật cười.
Đánh giá của cả ba người rất đơn giản, đều có một câu.
"Người đào thoát khỏi số mệnh"
Tần Phong hơi khác một chút, nhiều hơn một câu.
"Thiên ngoại chi ma"
- Ai nha... Thế lực này của ta hơi bị lợi hại rồi đó!
Phương Chính than khẽ, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ.
Cái này mà muốn điệu thấp làm việc, căn bản là điệu không thấp nổi rồi.
Truyện đã chuyển thể thành manga, sắp lên phim 3D, chất lượng bao ổn, map rộng, tiết tấu ổn định, nhân vật phát triển tiến dần, không buff quá đà, mời đọc Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai